Vốn là giám đốc của một công ty vận tải, anh Văn bỏ công việc tại công ty, bỏ tiền đi cứu vớt người đuối nước miễn phí. Có người bảo anh bị “điên”, người bảo “thần kinh, thừa tiền”, nhưng với anh Văn, đó là cuộc sống của anh.
Giữa trưa nắng nóng như muốn thiêu đốt mọi thứ của cái thời tiết hè tháng 6, làn hơi nóng bốc lên từ mặt sông phả thẳng vào mặt càng khiến người ta như muốn ngất xỉu vì nóng.
Từ bên bờ sông Hồng, gần cầu Tân Đệ, Thái Bình, anh Văn phi vội về nhà ăn tạm bát cơm. “Ăn nhanh xong còn ra tìm người nữa, người nhà họ đang sốt ruột lắm”, anh Văn nói với chúng tôi thế khi nhắc đến việc mình đang làm.
Suốt ngày lênh đênh sông nước, dành thời gian tìm người đuối nước giúp các gia đình nên muốn trò chuyện với anh Văn cũng khó. Sau 2 lần liên hệ, chúng tôi đã có dịp trò chuyện với anh Nhâm Quang Văn (39 tuổi), khi anh tranh thủ về ăn trưa.
Anh Văn là người con duy nhất trong một gia đình ở Thái Bình. Vợ chồng anh sinh được 3 người con. Anh vốn là giám đốc một công ty vận tải chuyên cung cấp xe cẩu hàng hóa, lắp dựng các nhà máy.
Một ngày giữa tháng 5 năm 2015, chiếc tàu chở trang thiết bị cùng anh và 7 nhân viên khác bị chìm cách bờ 5km, tại biển Cồn Vành, huyện Tiền Hải (Thái Bình).
Người ta tìm thấy anh và nhóm người may mắn bám trụ được vào cần cẩu nhô lên ở vị trí cát bồi. Cả đoàn may mắn thoát nạn. Sau khi được người dân cứu sống, anh thấy rằng anh nên làm những công việc cứu giúp người như anh đã từng được cứu. “Giống như tôi trả nợ đời vậy đó”, anh Văn cười mỉm.
Từ đó, anh luôn đau đáu trong lòng rằng phải làm một điều gì đó để giúp đời. Đến tháng 10/2020, cơn bão số 9 đổ bộ vào các tỉnh miền Trung với sức tàn phá khốc liệt.
Anh Văn thành lập đội cứu hộ 0 đồng rồi cùng bạn bè, đồng nghiệp hỗ trợ vận chuyển hơn 100 canô, 60 xe cứu hộ và nhu yếu phẩm từ miền Bắc chi viện cho miền Trung, mọi thứ đều miễn phí.
Đó cũng là chuyến đi hỗ trợ xa nhà lâu nhất của anh Văn khi bước vào công việc cứu trợ 0 đồng. Những nỗi khổ, sự tuyệt vọng giữa dòng nước lũ, anh Văn hiểu cả. “28 ngày. Đó là chuyến đi xa nhà để cứu trợ lâu nhất đối với tôi, khó quên lắm, bà con tị nạn nhiều quá”, anh Văn nhớ lại.
Kể từ ngày ấy, anh Văn ngày đêm túc trực giúp đỡ những gia đình có người thân gặp nạn. Mỗi khi có người thân gặp nạn nơi sông nước, người ta lại gọi, anh và cả đội lại lên đường.
Do làm công việc ý nghĩa, giúp người nên bố mẹ và vợ con anh không ai phản đối. Nhưng nhìn người thân lăn xả vào dòng nước lớn ngày đêm thì không khỏi lo lắng.
“Không phản đối nhưng mỗi lần mình cầm ca nô đi ra khỏi nhà thì mọi người lo lắng lắm. Những lúc đấy mình cũng động viên mọi người là không có vấn đề gì đâu. Ca nô to mọi người không việc gì phải sợ”, anh Văn tâm sự.